22 Jun
22Jun

Thứ bảy, 22-5

Cô đang lơ mơ chìm trong giấc ngủ. Cô thấy mình trong giấc mơ, cô đang dự một đám cưới của người bạn thân nhất. Người bạn thân ấy cưới chồng lần thứ hai, chứ không phải cô. Chuông điện thoại reo lên, là anh. Anh đã kết thúc công việc và trở về nhà. Như thường lệ, anh gọi cô. Và như thường lệ, anh thay đồ. Cô cười. Anh và cô đều biết việc gì diễn ra tiếp theo. Anh và cô nói chuyện dăm ba câu. 

Qua phone khác với khi gặp nhau thực, khi gặp nhau ngoài đời anh không biết nói gì và làm gì với cô vì anh quá nhút nhát. Cô lại nghĩ khác, anh sẽ biết anh cần làm gì nếu anh thực sự yêu cô. Cô nói "chỉ có một lí do duy nhất, đó là anh yêu cô không đủ nhiều". Anh nói vấn đề không phải là tình yêu anh dành cho cô mà là do tính cách, anh không biết làm thế nào để thể hiện tình yêu của anh. Mọi thứ của anh thường dấu bên trong. Anh không thể show nó. Cô cũng như thế, cô cũng là kiểu người như vậy. Nhưng bây giờ cô biết, qua những cuốn sách cô đọc, qua kinh nghiệm của cô trong cuộc hôn nhân trước, qua những câu nói của người chồng của cô, cô biết cô cần xác định điều gì cô muốn và chủ động để đạt được nó. Cô cần dạy anh làm thế nào anh thể hiện tình yêu của anh đối với cô. Cô cần tưởng ra tình yêu của cô và anh như thế nào và phải chỉ rõ, chi tiết, cụ thể những gì anh cần làm cho cô khi cô và anh bên nhau. Cô cũng biết sẽ có những điều gì cô không cần phải nói, chỉ cần làm. Có nhiều điều cô cần phải chỉ rõ cho anh. Vấn đề là hiện tại cô cũng chưa biết rõ, đó là gì? Nó còn khá mơ hồ trong cô. Cô chỉ biết là cô thích một người đàn ông ngọt ngào và ân cần, có vài điều cô muốn làm cùng anh và cô sẽ nói rõ với anh: 

(1) Hôn tại sân bay khi anh đón cô; 

(2) Dắt tay nhau cùng đi dạo trên bãi biển; 

(3) Hôn nhau tại bãi biển; 

(4) Hôn nhau trên đường phố; 

(5) Tắm cùng nhau ở bể bơi, ở biển; 

(6) Kiss và nói I love you mỗi sáng thức dậy và trước khi đi ngủ, trước khi đi làm;

(7) Thỉnh thoảng gọi điện thoại cho cô để cô biết là anh nhớ tới cô;

(8)  Thỉnh thoảng, hôn cô vào những lúc cô không ngờ tới, cô thích khi cô đang nấu một cái ôm vòng từ sau lưng và một nụ hôn...

Viết đến đây, cô nhớ đến chồng cô. Những điều đơn giản mà cô muốn có ấy, cũng là những điều mà chồng cô muốn và chồng cô cũng đã làm chỉ là do cô không mở lòng để đón nhận. Cô xấu hổ và miễn cưỡng nhận, vì vậy, tình yêu dần dần bị phai mờ đi. Chồng cô lúc nào cũng tìm cách để ôm và gần gũi cô đến mức có những buổi trưa cô nói bận tại trường và không về hoặc cố tình làm những việc nhà vào thời gian anh muốn ôm ấp cô. Cô nhìn thấy hình ảnh của cô trước đây trong con người Ahmet.

Không cần đọc sách, chồng cô cũng biết: tất cả là do mình. Cuộc sống của mình, mình muốn sống thế nào thì mình sẽ có cuộc sống như thế. Chồng cô là người tốt nhất trên đời này. Cô vẫn luôn thầm cảm ơn chồng cô. Như anh nói, Chỉ là do chúng ta không đi tiếp cùng nhau được nữa. Uh, có lẽ li dị là cách tốt nhất cho cả hai và là giải thoát cho anh. Nghĩ lại cô đã tàn nhẫn với anh, không quan tâm đến suy nghĩ của anh, không biết trân trọng và giữ anh. Nhưng mọi thứ đã xảy ra, cô sẽ không rằn vặt mình vì bất kỳ điều gì đã qua. Cô sẽ quên tất cả và làm lại một cuộc sống mới. Cô biết cuộc sống đó có rất nhiều khó khăn và thử thách, nhưng cô tin cô sẽ thành công và cô phải tin vào điều đó. Vì cô đọc trong sách, họ bảo tin vào điều gì điều đó sẽ in sâu trong tiềm thức và năng lượng vũ trụ sẽ khiến điều đó thành hiện thực.

Anh nói hãy biết ngày hôm nay thôi, không nghĩ xa hơn, điều gì đến nó sẽ xảy ra ta không thể làm gì cả. Trong cuộc sống chúng ta, có hai thứ: (1) những thứ xảy ra do mình tạo ra và mình muốn thế; (2) những thứ xảy ra ta không biết và không thể làm gì khác. Anh nói đúng, nhưng hơn thế nữa, cô tin những điều mình muốn có, mình cứ giữ nó trong đàu và luôn nghĩ đến nó. Tiềm thức sẽ ghi nhớ và năng lực vũ trụ sẽ khiến nó thành hiện thực. Vì vậy, ban đầu cô muốn anh có niềm tin rằng cô và anh sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc mãi mãi. Nhưng bây giờ cô biết, anh không nghĩ vậy. Let's see... Chính cô cũng đã nói với anh như vậy và anh đồng ý như vậy. That is good cô nói thế nhưng tim cô đau và mặt cô buồn. Anh nói: " you sad? you are cry?". Không, cô không cry. Cô an ủi cô dù sao đi nữa thì anh vẫn còn đủ tinh tế để nhận ra rằng cô buồn vì điều đó. Cô nói, có vài người đàn ông những người mà cô không yêu đã nói rằng: "ai mà được cô yêu là người đàn ông may mắn". Anh nói cô nghĩ anh là người may mắn à? Cô trả lời là đúng nhưng anh không biết điều đó. Anh nói đúng, anh không biết và cô cũng không biết. Cô bảo: khi ta có điều gì đó, ta không biết rằng nó giá trị và không biết cách để giữ nó cho đến khi ta mất nó ta mới biết nó giá trị. Anh nói cô đúng. Tất nhiên, cô biết cô đúng. Vì cô đã trải qua, cô đã có tất cả những thứ cô muốn, nhưng cô không biết và mải mê đi tìm ở nơi xa cho đến khi nó mất đi cô mới nhận ra điều đó. Cô cũng tự tin nghĩ rằng, người đàn ông mà cô yêu là người may mắn nhất trên đời. Nếu anh không giữ cô, cô và anh không thể đến được với nhau là do số anh không may mắn hoặc do anh không xứng đáng để có cô trong đời. 

Ba mẹ con ăn sáng. Cô nhớ sách viết:  ăn sáng nên ăn như vua chúa và ăn tối như một kẻ bần hàn. Cô nướng bánh mì, rán trứng, nấu bò sót vang với khoai tây và lấy vài hộp sửa tươi. Một bữa sáng đầy đủ chất cho ba người. Sau đó, cô đưa 2 đứa trẻ đến nàh bác của chúng để chúng chơi với anh trai họ chúng vì 2 đứa trẻ thích thế hơn là bị ngồi ở cà phê sách và cô cũng có trọn vẹn thời gian của mình mà không bị những câu hỏi từ chúng: "mấy giờ rồi?" "bao giờ về...?" Mặc dù cô cũng muốn rèn luyện thói quen đọc sách cho con. 

Hôm nay, một ngày cuối tuần. Thực ra thì với cô ngày cuối tuần hay không, điều đó không quan trọng. Cô đang kỳ nghỉ hè, công việc của cô khá là thoải mái. Cô có thể nghỉ làm bất cứ khi nào và làm bù sau đó. Cô yêu công việc của cô một phần cũng vì thế. Huống hồ đây đang kỳ nghỉ hè của cô. Cô muốn dành nó cho con cô và cho riêng cô, làm những gì mà cô thích. Nơi mà cô thích nhất là một góc nhỏ trong quán cà phê sách và đọc sách. Hiện tại những cuốn sách mà cô yêu thích, lựa chọn trên giá sách là những cuốn suy ngẫm về cuộc sống, dạy cô niềm tin vào cuộc sống, xác định niềm tin và mục đích sống. Cô biết không nên đọc quá nhiều những cuốn sách như thế nhưng mà cô vẫn muốn đọc. 

Cuối tuần, quán cà phê sách đông đúc hơn, ồn ào hơn vì có nhiều gia đình đưa trẻ đến khu vui chơi để chơi và ghé vào cà phê sách để nghỉ ngơi, nói chuyện chứ không phải mục đích chính là đến vì những cuốn sách. Nhưng dù sao thì cô vẫn thích nơi này, nên cô vẫn đến đây.

9h25, cô đến sớm hơn giờ mở cửa 5 phút. Vì vậy, cô rẽ vào siêu thị ở tầng 2. 

- "Cho chị gửi chiếc túi với em ơi"

- "Vâng, chị đợi em chút xíu", "Chị ơi, trong túi chị có máy tính đúng không? vậy chị mang sang bên an ninh hộ em với"

  - "Không sao đâu, chị gửi đây xíu chị ra luôn" 

- "Đó là quy định chị ạ, xếp em đang ở đây, em không làm sai được". 

- "Ok, không sao". 

Không sao cả nhưng trong đầu cô nghĩ sao quy trình phiền phức và cứng nhắc thế nhỉ. Sang bên cửa an ninh: 

- "Cho chị gửi cái máy tính" Cô vừa cười vừa nhìn cậu trai trẻ và nói: "Sao vào siêu thị cũng phiền phức em nhỉ? Ở nước ngoài người ta tin nhau nên không phải làm cái khâu này". 

Câu trai trẻ cười: "em cũng thấy phiền với cái quy trình này". "Nếu nước mình mà có ý thức như nước ngoài thì tốt quá". Cô cười: "uh, nếu mà nước mình ý thức như thế thì chẳng phải đi đâu cả. Cứ ở Việt Nam sống là sướng nhất".

Nói rồi cô bước vào siêu thị, khoan thai nhẹ nhàng bước. Làm sao phải vội, bây giờ cô thấy, cuộc sống là enjoy từng giây phút của mình, miễn là mình thích, mình cảm thấy hạnh phúc. Chẳng có gì là quan trọng nữa cả. Sao phải vội, sao phải khổ. Nhiều cái ta cố gắng, phấn đấu để có nó xong cuối cùng nó cũng chẳng còn là gì cả. Những người khác, bạn bề cô, đồng nghiệp của cô thì nghĩ, cô luôn chậm chạp, đủng đỉnh thế mà số lại sướng. Cô nghĩ bụng "Sướng khổ là do mình nghĩ, mình nghĩ mình sướng mình sẽ sướng, mình nghĩ mình khổ mình sẽ khổ. Vậy tại sao mình không nghĩ là mình sướng và tận hưởng nó". 

Cô dạo một vòng trong siêu thị, cô chẳng có nhu cầu mua gì cả. Rồi cô bước đến kệ trưng bày trà và cà phê. Cô nghĩ mình sẽ mua một ít trà và cà phê và mang sang Vancouver. Đất nước cô nổi tiếng với cà phê ngon và nơi cô đang sống là đất trà mà. Không biết anh có thích không? Rồi cô nghĩ anh sẽ thích. 

Cô đi lên cà phê sách, bước thẳng vào góc nhỏ quen thuộc với xung quanh là sách. Mở máy tính, chọn vài quyển sách, gọi một cốc sữa chua đánh đá và bắt đầu công việc yêu thích của cô. Cũng thật lạ, trong khi những bạn bè của cô đang mải mê với cuôc sống hiện tại, với đầy hoạt động hè, bạn bè cô, có người đang mải mê hăng say nghiên cứu và gấp rút hoàn thành luận án, việc mà đáng ra cũng cũng đang phải làm bây giờ.  Cô lại chui vào góc và vào một thế giới của riêng cô. Cô dành kỳ nghỉ của mình để tự khám phá chính bản thân mình, trở thành bạn thân thiết với chính bản thân mình. Cô biết làm điều này không dễ vì nó đòi hỏi phải trung thực và dũng cảm, dám đối mặt với những khuyết điểm và nhược điểm của mình. bây giờ cô biết cô rất rõ, điểm mạnh, điểm yếu, và quan trọng là cô xác định được niềm tin, mục tiêu và điều gì cô muốn, cô biết cô phải bắt đầu tìm kiếm từ ngay chính cô, từ những gì cô đang có. Những cuốn sách có ích cho cô rất nhiều. Nó giúp cô biết yêu thương chính bản thân mình, trân trọng mình và giúp cô trở thành người mà cô mong muốn. 



Bình luận
* Các email sẽ không được công bố trên trang web.
I BUILT MY SITE FOR FREE USING