Thứ 5, 13-6
Anh gọi cô khi cô vừa thức giấc. Như thường lệ. Cô cười vui vẻ và hạnh phúc. Anh đã kết thúc công việc và trở về nhà. Anh gọi cô. Vẫn những thông điệp cũ lặp đi lặp lại nhưng cô thấy thật tuyệt vời:
"How are you" - "good, thanks"
"Did you sleep well" - "yes, very well because of you"
"How was your day" - "tired - I need your hand"
"Come here"
"Did you miss me?" - "yes that why I call you"
"Do you love me?" - "yes"
"Do you still love me?" "Yes"
Rồi sau đó cô và anh chỉ nhìn nhau, cười - cô cười nụ cười hạnh phúc.
"say something" - " I love you"
và lại nhìn nhau thật lâu, không biết nói gì. Vì chẳng có chuyện gì để mà nói với nhau nữa. Cô và anh đều biết, điều duy nhất hai người cần bay giờ là được ở bên cạnh nhau.
Anh nói " come here" - cô nói "July"
July - tháng 7, cô sẽ đến với anh. Cô đã đặt vé và gửi thông tin vé cho anh. Cô đã chuẩn bị hành lí của mình trước khi đi cả tháng trời.
"What can I do if you don't like me after somedays I stay there?" (điều gì tôi sẽ làm nếu như sau vài ngày anh không thích tôi)
"why do I don't like you?" (Tại sao tôi lại không thích bạn? Bạn làm gì?)
"Tôi sẽ đến một số nhóm và kết bạn mới"
" Bạn là nữ, không có bạn nam"
"chỉ là bạn thôi mà"
"không, xin lỗi tôi không chấp nhận"
Cô cười và trêu trọc anh: "you have to accept"
Anh nói "No sorry"
"you have to accept"
"no"
Cô vẫn cười và nói to hơn "You will accept". Cô đã không để ý đến vẻ mặt cuả anh, có lẽ anh nghĩ là cô thực sự nghiệm túc về điều đó và anh thực sự để tâm đến nó.
Điện thoại của cô reo lên, có cuộc gọi ngang chừng:
"cô đến hội đồng chưa?" - "chưa cô quên mất ngày tháng, cô đến ngay"
Trở lại cuộc gọi với anh, cô hối hả:
"I forget the date, I need to go to school, people are waiting for me"
" ok go fast"
Cô vẫn cười tươi và nói khi nói chuyện với anh cô quên hết cả thời gian, quên hết mọi thứ.
Rồi tạm biệt anh và cô vô tư đi đến trường, cô đã không biết rằng, anh thực sự coi trọng vấn đề đó.
Công việc buổi sáng đã kết thúc. Cô gọi cho anh, nói chuyện vài phút. Vẫn những câu nói quen thuộc cũ lặp đi lặp lại: "do you love me" - " I love you", cô vẫn chìm đắm trong tình yêu và không hề nhận ra sự thay đổi gì trong anh. Cô vào một quán bánh xèo. Cô chụp đĩa bánh gửi hình cho anh. Anh nhắn lại rất kiệm lời "that is good", "ok". Cô có cảm giác anh không muốn nói chuyện tiếp. Cô không nhắn nữa và tiếp tục kết thúc bữa ăn trưa của mình, lên xe và trở lại trường.
Cô gọi cho anh, điện thoại báo anh đang bận trên một cuộc thoại khác. Cô tắt máy và thầm nghĩ không biết anh nói chuyện với ai? Một người đàn bà khác chăng? Sau khi cô nói với anh những điều trong buổi sáng sớm nay. Tự nhiên trong cô dâng trào một sự ghen tuông và giận dỗi. Nhưng cô nghĩ không sao, điều đó bình thường và và không nghĩ ngợ nhiều. Dảo bước, đi vào phòng chờ làm việc. Vài người đồng nghiệp của cô đang ngồi ở đó.
Anh gọi cho cô, một phần vì cuộc điện thoại nhỡ ban nãy, một phần vì cô sắp bắt đầu công việc. Cô phũ phàng, gạt nút đỏ từ chối và bắt đầu công việc mà không nghĩ gì đến nữa cả.
Rồi công việc cũng kết thúc. Cô nhớ anh. Nhưng cô không thể gọi cho anh vì giờ này là giờ ngủ ở bên đấy.
Sáng thức dậy, cô nhớ anh. Cô chờ điện thoại nhưng không có, cô nghĩ hôm nay anh phải đi làm, chắc bận công việc, anh không thể gọi cho cô. Nhưng cô thực sự nhớ anh. Cô đưa bọn trẻ đi xem phim. Cả phòng chiếu phim rộng mênh mông chỉ có ba người. Cô bảo: "VIP chưa con, cả rạp chỉ phục vụ mỗi ba mẹ con" và cô nghĩ ở Việt nam vẫn là nơi sướng nhất. Xem phim nhưng thỉnh thoảng cô lại nhìn điện thoại, chờ đợi một cuộc gọi. Cuối cùng không thể chờ nổi, cô quyết định gọi cho anh. Không trả lời. Cô nghĩ không biết giờ này là giờ khuya, bình thường anh sẽ xem tivi và gọi cho cô, không biết anh làm gì mà bận không nghe điện thoại của cô. Cô quay lại ghế ngồi và cố gắng xem nốt phim.
Cô cố gắng giữ mình bận rộn nhưng thỉnh thoảng vẫn kiểm tra điện thoại để ngóng một cuộc gọi. Cô đưa bọn trẻ ra quán cà phê - Một quán cà phê rộng rãi, thoáng mát, lịch sự. Quán cà phê thỉnh thoảng cô vẫn đưa bọn trẻ ra. Hôn nay, có trận đấu bóng đá. Gọi hai quả dừa và một cốc cà phê cùng hạt hướng dương, cô và bọn trẻ ngồi xem bóng đá. Cô xem thế thôi chứ cô không thực sự tập trung vào màn hình. Cô mang điện thoại ra, đọc một vài tin tức trên mạng xã hội vì cô biết, giờ này anh đã chìm vào giấc ngủ. Thế là hơn một ngày anh và cô không liên lạc với nhau. Cô nhớ - một nỗi nhớ miên man. Đó có phải là tình yêu hay chỉ là một thói quen khó bỏ? Cô mang theo nỗi nhớ và chìm vào giấc ngủ.